Mua bán ỳ xèo sao với trăng
Giai nhân vẫn sáng ở cung Hằng
Khá khen nhân thế nhiều điên đảo
Mạt kiếp đến rồi có phải chăng
Mặc Tử đi rồi ai đánh giá
Chị Hằng bực quá biếng trùm chăn
Không mua qua chợ còn tiền đấy
Cách bức rèm sương tớ mộng Trăng
C.D.M.
Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013
Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013
RƯỢU và TUỔI NIÊN HOA
phỏng theo một bài từ
của Tô Đông Pha
Xuân chưa già
Gió mơn man khêu gợi
Liễu mềm êm ái a
Bước lên đài nhìn thích thú
Giòng nước dưới chân ta
Bạt ngàn hoa đẹp rủ la đà
Và khói mơ hồ phủ thôn xa
Sau tết mồng ba
Tỉnh tỉnh say say kể chi mà
Gặp người xưa càng thêm nhớ miết quê cha
Nhóm lửa pha trà
Đọc thơ , rồi rượu , than ta tiếc ta
C.D.M.
của Tô Đông Pha
Xuân chưa già
Gió mơn man khêu gợi
Liễu mềm êm ái a
Bước lên đài nhìn thích thú
Giòng nước dưới chân ta
Bạt ngàn hoa đẹp rủ la đà
Và khói mơ hồ phủ thôn xa
Sau tết mồng ba
Tỉnh tỉnh say say kể chi mà
Gặp người xưa càng thêm nhớ miết quê cha
Nhóm lửa pha trà
Đọc thơ , rồi rượu , than ta tiếc ta
C.D.M.
Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013
VỀ MIỀN TRĂNG GẦY
Mấy chùm hoa mắc cỡ
Nằm bên bờ cỏ hôi
Hoa hèn ta vẫn tiếc
Hoa tàn ta bùi ngùi
Đường thôn xào xạc héo
Thương ôi là thương ôi
Làm sao vặn máy tạo
Cho trôi ngược thời gian
Cho tái sinh hoa cũ
Cho lạnh về trăng xưa
Cô đơn ngâm thơ cổ
Ông Lý nghe gật gù
Chao ôi thơ hay quá
Bay qua ngàn mùa thu
Về ghềnh sông Thái Thạch
Vầng trăng ta thường mơ
Quê nhà trốn vào mây
Gọi mãi một người tình
Không buồn mà như ngây
Đưa tay níu gió lạnh
Người yêu như trăng gầy
E thẹn má hây hây
Mặc tình cho gió cợt
C.D.M.
Nằm bên bờ cỏ hôi
Hoa hèn ta vẫn tiếc
Hoa tàn ta bùi ngùi
Đường thôn xào xạc héo
Thương ôi là thương ôi
Làm sao vặn máy tạo
Cho trôi ngược thời gian
Cho tái sinh hoa cũ
Cho lạnh về trăng xưa
Cô đơn ngâm thơ cổ
Ông Lý nghe gật gù
Chao ôi thơ hay quá
Bay qua ngàn mùa thu
Về ghềnh sông Thái Thạch
Vầng trăng ta thường mơ
Quê nhà trốn vào mây
Gọi mãi một người tình
Không buồn mà như ngây
Đưa tay níu gió lạnh
Người yêu như trăng gầy
E thẹn má hây hây
Mặc tình cho gió cợt
C.D.M.
NGHĨ QUẨN BÊN TÁCH CÀ PHÊ
Ngẩn ngơ bên tách cà phê
Nghe như tiếng pháo vọng về cõi âm
Người đi đổ máu quân công
Người về ngực sáng huân chương nhạo người
Bên lề chiến cuộc tình vơi
Bên trong chiến cuộc nhốt người vô tâm
Lạ kỳ lý thuyết bất nhân
Làm cho đồng loại nhân quần hại nhau
Khói mờ ly cà phê nâu
Ngồi trầm nghĩ quẩn ngâm câu bất bình
Hỡi ơi ông tạo tận tình
Sinh chi những kẻ thông minh hơn người
Oái uăm đến thế thì thơi
Giết nhau hàng loạt tức thời gớm chưa
C.D.M.
Nghe như tiếng pháo vọng về cõi âm
Người đi đổ máu quân công
Người về ngực sáng huân chương nhạo người
Bên lề chiến cuộc tình vơi
Bên trong chiến cuộc nhốt người vô tâm
Lạ kỳ lý thuyết bất nhân
Làm cho đồng loại nhân quần hại nhau
Khói mờ ly cà phê nâu
Ngồi trầm nghĩ quẩn ngâm câu bất bình
Hỡi ơi ông tạo tận tình
Sinh chi những kẻ thông minh hơn người
Oái uăm đến thế thì thơi
Giết nhau hàng loạt tức thời gớm chưa
C.D.M.
Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013
ĐỌC THƠ NGƯỜI
Tôi chẳng khen thơ người
Vì nó quá tầm tay
Thơ người như bay bay
Thơ người như nghẹn nghẹn
Tôi chẳng luận thơ người
Càng luận càng thêm mệt
Tôi một lòng mê chết
Chộp thơ người bay bay
Thơ người như sương gió
Thơ người như sáo khuya
Như nước mắt đầm đìa
Rơi thuyền tình nặng khẳm
Tôi muốn ngâm thơ người
Cho huyền diệu thinh không
Nhưng chắp tay chết lặng
Chìm giữa thơ mênh mông
C.D.M.
Vì nó quá tầm tay
Thơ người như bay bay
Thơ người như nghẹn nghẹn
Tôi chẳng luận thơ người
Càng luận càng thêm mệt
Tôi một lòng mê chết
Chộp thơ người bay bay
Thơ người như sương gió
Thơ người như sáo khuya
Như nước mắt đầm đìa
Rơi thuyền tình nặng khẳm
Tôi muốn ngâm thơ người
Cho huyền diệu thinh không
Nhưng chắp tay chết lặng
Chìm giữa thơ mênh mông
C.D.M.
MƯA BUỒN
Mưa hắt qua song em
Làm ướt mặt bàn anh
Mưa phủ mái tóc em
Làm lạnh trái tim anh
Mưa luồn tà áo em
Anh nghe lòng mênh mang
Mưa ướt nhoà ướt nhoà
Từng bụi mưa lây nhây buồn
Mơn man hồn thơ anh
Anh lạnh cóng chết trân
Giữa ma trận trời mưa buồn
Gọi em
Gọi em
Trong mưa
C.D.M.
Làm ướt mặt bàn anh
Mưa phủ mái tóc em
Làm lạnh trái tim anh
Mưa luồn tà áo em
Anh nghe lòng mênh mang
Mưa ướt nhoà ướt nhoà
Từng bụi mưa lây nhây buồn
Mơn man hồn thơ anh
Anh lạnh cóng chết trân
Giữa ma trận trời mưa buồn
Gọi em
Gọi em
Trong mưa
C.D.M.
Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013
BUỒN TRÔNG
Buồn trông ngõ trước lao xao
Chó tru , khỉ khẹc ,vẹt chào bình minh
Buồn nhìn cái bản mặt mình
Nửa ngơ nửa ngác tưởng hình mặt ai
Buồn ngắm buồn nghía tóc tai
Xoay qua xoay lại tóc dài tựa sông
Nặng mang nỗi hận chập trùng
Hận cổ kim cũng xem chừng bấy nhiêu
Buồn xem ti vi sáng chiều
Buồn dòm thiên hạ đặt điều nên phim
Buồn ngó khẩu hiệu ngày đêm
Lòng vòng toàn những quàng xiên lọc lừa
Buồn chiêm ngưỡng vẻ đẹp xưa
Xưa sao quá đẹp nay như ..... là gì
Buồn xăm soi kỹ từng ly
Hồn xưa đi mất còn gì nữa đâu
Xăm soi từ đít lên đầu
Dòm trân trối cũng một mầu buồn tênh
C.D.M.
Chó tru , khỉ khẹc ,vẹt chào bình minh
Buồn nhìn cái bản mặt mình
Nửa ngơ nửa ngác tưởng hình mặt ai
Buồn ngắm buồn nghía tóc tai
Xoay qua xoay lại tóc dài tựa sông
Nặng mang nỗi hận chập trùng
Hận cổ kim cũng xem chừng bấy nhiêu
Buồn xem ti vi sáng chiều
Buồn dòm thiên hạ đặt điều nên phim
Buồn ngó khẩu hiệu ngày đêm
Lòng vòng toàn những quàng xiên lọc lừa
Buồn chiêm ngưỡng vẻ đẹp xưa
Xưa sao quá đẹp nay như ..... là gì
Buồn xăm soi kỹ từng ly
Hồn xưa đi mất còn gì nữa đâu
Xăm soi từ đít lên đầu
Dòm trân trối cũng một mầu buồn tênh
C.D.M.
MÀI MỰC
Sáng nay , tôi dậy sớm từ 3 giờ sáng . Không biết làm gì , sực nhớ
tới bài viết của ông Văn Quang tôi đọc tối hôm qua . Ông Văn Quang viết : Tiến
sĩ Nguyễn xuân Oánh ở lại Sài gòn sau 30 tháng tư . Ông bị bắt trình diện rồi
nhốt ở khu biệt giam Sài gòn .Một hôm ông bị gọi lên hỏi : ông biết về tổ chức
tiền tệ Liên Hiệp Quốc không ? Trả lời : biết . Người ta đưa giấy bút tới bảo
viết . Ông Oánh từ chối : Thưa quý ông , tôi hiện là người tù , tôi không thể
viết gì trong điều kiện thế này . Lại hỏi : Thế ông muốn như thế nào ? Đáp :
Trước nhất phải cho tôi một căn phòng có đầy đủ tiện nghi , có cả máy lạnh .
Đồng thời phải để cho vợ tôi , nghệ sĩ Thẩm Thuý Hằng tới thăm và cung cấp thức
ăn thường xuyên cho tôi . Người cán bộ nói :" Gớm ! Anh đòi hỏi gì lắm thế "
Ông Oánh tỉnh bơ : " thưa các ông , người trí thức chúng tôi làm việc bằng tim
óc > Có đủ điều kiện chúng tôi mới lám việc được " Bất đắc dĩ người cán bộ
nói : " Thôi được , tôi sẽ về trình lại cấp trên " Vài ngày sau , Nghệ sĩ
Thẩm thuý Hằng tới thăm chồng đem theo thuốc lá ba số 5 , thực phẩm và ...sách
vở ... toàn bằng anh ngữ . Người ta lật tới , lật lui , nhưng ... nếu hiểu ...
chết liền !
Khi ông Oánh nộp bài cũng bị cự nự : Tại sao anh không viết bằng
tiếng Việt cho chúng tôi dễ hiểu . Thưa ... tôi không thể diễn đạt bằng tiếng
Việt vì có rất nhiều từ ngữ chuyên môn không có trong tiếng Việt . Thế là
những người hạnh hoẹ đành ... Ngọng !
Đọc bài của ông Văn Quang , tôi lại nghĩ tới Kiến Trúc Sư Ngô Viết
Thụ , một nhân vật lừng lẫy , khôi nguyên giải La Mã ...
Sau 1975 ít lâu . Không biết ông Ngô viết Thụ có bị đi cải tạo không
? Nhưng một lần ông bị mời ( hay triệu ) ra Bắc để vẽ thiết kế xây dựng nhà
nghỉ mát ở vịnh Hạ Long cho hoành tráng để phục vụ những vị khách đặc biệt ( như
Ti Tốp chẳng hạn)
Một lần , vị sếp quản lý ông lúc đó , hình như cũng có máu văn nghệ
và cũng ái mộ ông , nói : Tôi nghe nói ông còn là một hoạ sĩ tài hoa , ông có
thể vẽ cho một bức tranh Hạ Long buổi sớm được không ? Ông Ngô viết Thụ còn
đang phân vân làm sao có hứng để vẽ , thì vị quan kia đã phục vụ ăn sáng , cà
phê , khung vẽ ... và tự tay mài mực cho Ngô viết Thụ .
Ngô viết Thụ cảm vì cái thịnh tình của vị quan lớn nọ , và ông thấy
mình cũng được trọng như Lý Bạch , nên hứng thú từ đâu tràn về , và ông đã múa
bút để lại cho đời bức tranh Hạ Long buổi sớm : tuyệt vời !
( Ngô viết Thụ rất cao hứng khi nghĩ tới Lý Bạch . Lý Bạch
khi đã nổi tiếng văn chương , được mọi người suy tôn , kính ngưỡng .Nhưng Dương
quốc Trung - chú của Dương Quý Phi - và Cao Lực Sĩ là hai người sủnh thần
của Đường Minh Hoàng , ghen tài , đã nói những câu khinh bạc : Người này
chỉ đáng cởi giày cho ta , Người này chỉ đáng mài mực cho ta ...
Nhưng ngay sau đó , người Hồ uy hiếp phương Bắc , gửi thư hạch
sách và hạ nhục nhà Đường . Cả triều không ai biết ngôn ngữ Hồ , nên người ta
phải đi tìm Lý Bạch . Lý Bạch tới ... , nói : Có hai người này ở đây làm cho
hứng văn của thần bị ... bí ! Xin cho một người cởi giày , một người mài mực
để thần có ... hứng thảo chiếu thư . Đường Minh Hoàng y lời . )
Cái chuyện ông Ngô viết Thụ so sánh mình với Lý Bạch đó được ông
Thụ đăng báo hồi đó , hình như tời Sài Gòn Giải Phóng thì phải . Tôi chắc mọi
người cũng chẳng hiểu gì đâu ! Kể cả vị Giám Đốc quyền uy và sính văn nghệ đó
!
Tôi đang nghĩ miên man về ông Kiến Trúc Sư tài hoa đó thì chợt có
lệnh mời từ một Phu Nhân , Tôi theo A hoàn tới trình diện nàng . Quả là một
tuyệt thế giai nhân. Nàng ... mài mực ... rồi bảo tôi viết một bài thơ ca tụng
nhan sắc nàng . Tôi nổi giận sung thiên , đập bàn hét : Hay cha chả ! Phu
nhân không biết ta là Tây Đô Cuồng Sĩ hay sao mà dám sai ta làm thơ khi không có
hứng .
Tôi đập tay mạnh quá , bàn tay đau , và chợt nhận ra hôm nay là
ngày 1 tháng tư .
Chân diện mục
1-4-2013
|
Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013
GỬI CHO VỢ
hoạ thơ cụ Phan
Em bị cùng anh buộc chỉ hồng
Thế mà thắm mãi với non sông
Gia đình xây dựng trong êm ấm
Mặc gió ngoài hiên thổi lạnh lùng
Ta chẳng ngược suôi tìm danh lợi
Xuống ghềnh lên thác có nhau cùng
Lời xưa còn sáng còn ghi nhớ
Giữ để bên tai chẳng thẹn lòng
C.D.M.
Em bị cùng anh buộc chỉ hồng
Thế mà thắm mãi với non sông
Gia đình xây dựng trong êm ấm
Mặc gió ngoài hiên thổi lạnh lùng
Ta chẳng ngược suôi tìm danh lợi
Xuống ghềnh lên thác có nhau cùng
Lời xưa còn sáng còn ghi nhớ
Giữ để bên tai chẳng thẹn lòng
C.D.M.
Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013
CHỪNG NÀO TA BỎ NHỮNG NGƯỜI YÊU
Hương đêm mù mịt của ta ơi
Bên vách ngoài song chẳng gọi mời
Ta chạy hụt hơi , chừng nắm bắt
Hoá ra người ảo bước bên đời
Sương khuya mỏng quá vắt qua rèm
Ta gục bên bàn biếng gọi em
Chớ gì em ấp đôi vai nhỉ
Cho ấm vần thơ lúc nửa đêm
Trăng tà gửi mấy sợi tơ vương
Đã mấy mùa đau sao vẫn thương
E ấp Quỳnh Hoa đêm diệu vợi
Vội vàng khép lại tiếng đêm trường
Càng khuya gió lạnh càng gây nhớ
Gió đuổi mây khuya tận cuối trời
Ai biết tim ta còn chới với
Gọi hoài người đẹp đến mòn hơi
C.D.M.
Bên vách ngoài song chẳng gọi mời
Ta chạy hụt hơi , chừng nắm bắt
Hoá ra người ảo bước bên đời
Sương khuya mỏng quá vắt qua rèm
Ta gục bên bàn biếng gọi em
Chớ gì em ấp đôi vai nhỉ
Cho ấm vần thơ lúc nửa đêm
Trăng tà gửi mấy sợi tơ vương
Đã mấy mùa đau sao vẫn thương
E ấp Quỳnh Hoa đêm diệu vợi
Vội vàng khép lại tiếng đêm trường
Càng khuya gió lạnh càng gây nhớ
Gió đuổi mây khuya tận cuối trời
Ai biết tim ta còn chới với
Gọi hoài người đẹp đến mòn hơi
C.D.M.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)