Bên này những núi cùng non
Bên kia cũng một giang sơn quê mình
Nhìn xa nghẹn tủi lặng thinh
Lệ ai đổ xuống cho tình vấn vương
Từ ngày nghẽn lối tắc đường
Không một cầu nối tình thương vật vờ
Bê tông ư ! Cầu gạch ư !
Chẳng tiếng kẽo kẹt để ru tình người
Cầu tre lên tiếng mồ côi
Bom đạn đổ xuống khiến người bâng khuâng
Ước gì sông hẹp một gang
Em đưa tay bắt tay chàng em thương
Sông Ngân trời chẳng cấm đường
Sông hận thù lại miên trường mãi sao
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét