Cao Thoại Châu
THƠ NẰM NƯỚNG TRONG MÙNG
Nằm nghe xung quanh đầy bóng tối
Đâu ngờ bóng tối cũng màu đen
Trái đất hình như quay chậm lại
Ra khỏi giường là sinh vật kém thông minh
Dáo dác tìm quanh quẩn dòng sông
Những con cá và anh chàng đánh dậm
Đứa bé lượm trái cây rơi rụng
Bất kể là những trái còn xanh
Sáng trời cho một chút an vui
Chút thanh thản đó là hạnh phúc
Chút cô đơn không vay mượn của đời
Mang ra đường làm cánh diều thả sớm
Sáng nào trời hào phóng cho mưa
Co ro nhớ những ngày thơ ấu
Trời hỡi, và làm sao đã hiểu
Lớn lên thành kẻ thiếu quê nhà!
Thường nhật gọi thầm hai tiếng em ơi
Thơ ơi, ngày thật sự bao giờ mới đến
Dẫu sao cũng chỉ là trái tim bé bỏng
Cuộc đời cuộc tình lại quá mênh mông!
18-2-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét