Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

ÔNG BÌNH VÔI

                              Mỗi năm mỗi nặng trầm tư
                      Gốc cây ngồi dựa nhìn xa nhìn gần
                              Mặt thì gồ ghề nhăn nhăn
                      Góc nhà xó bếp quẩn quanh lại ngồi
                              Tưởng ta là cái ông trời
                      Đắp tai bịt mắt học đòi tinh thông
                              Thiêng gì một lũ lên đồng
                      Trầu cay vôi mặn cũng phường mặt mo
                              Cầu muôn năm vẫn thế ư
                      Cũng lăn lóc đó , cũng bư bư đời

                                                         C.D.M.                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét