Cao Thoại Châu
BAO GIỜ THÔI PHÁT VÃNG
Cơn mưa sớm đưa ta về thành phố
Đứa trẻ bạc đầu nhớ lại buổi ra đi
Ngồi thu lu trên chiếc xe đò
Giống chiếc xe bít bùng đi phát vãng
Mưa to quá xoá nhoà buổi sáng
Kẻ lưu đày trở lại ấu thơ xưa
Gặp những ai, đếm thử, không ngờ
Hai bên đường nhấp nhô toàn cột điện
Chiếc bóng đèn khi trời hửng sáng
Yếu mềm như thiếu phụ có đau riêng
Ta bây giờ thành đấng anh minh
Cũng khó lòng sẻ chia với họ
Để lại dọc đường bao nhiêu là thứ
Kẻ vô danh đã vào ở đó
Sang tay đời dâu bể của lòng ta
Thuở ra đi vô tình ta đã nhận
Sứ mạng làm người cô độc đến hôm nay
Trước Trời đất tự hào ta sẽ hỏi
Đã làm xong khốn khổ nỗi đau này?
Thơ ta đấy, những bài kinh cứu khổ
Người đọc vào thấm được bao nhiêu
Mà lòng ta vô cùng kiêu hãnh
Con sông kiêu chở những cánh hoa bèo
Nhìn qua vai của người tài xế
Vô lăng tròn chao đảo vòng xoay
Mỗi uốn lượn nhắc ta từng ngã rẽ
Đường đi xuyên dâu bể tháng năm dài
Sài Gòn ơi, ta về lại sáng nay
Đêm tan rồi sao chưa thấy rạng đông
Trăng nấn ná trăng không đi vội
Ta về không tới được phải không ?
SG 10-4-09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét