Tế thảo vi phong ngạn
Nguy tường độc dạ chu
Tinh thuỳ bình dã khoát
Nguyệt dũng Đại Giang lưu
Danh khởi văn chương trứ
Quan ưng lão bệnh hưu
Phiêu phiêu hà sở tự
Thiên địa nhất sa âu
Đỗ Phủ
Bờ cỏ gió hiu hắt
Cột buồm cao lắt lay
Sao rơi đầy bãi trống
Trăng rụng ngập sông dài
Danh tiếng văn chương hão
Quan trường lão bệnh rồi
Thân như âu lẻ bóng
Giữa trời đất chơi vơi
Phạm khắc Trí
BUỒN THU ĐÊM XA XĂM
Cỏ xác xơ bờ vắng
Buông thuyền đêm dài ghê
Ngàn sao buồn rơi rụng
Trăng trôi sông lạnh tê
Văn chương danh suông hão
Lão bệnh cũng nên về
Chơi vơi đi đâu nữa
Cánh chim âu mỏi mê
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét