Anh đi giữa Sài Gòn sao thơm mùi tím Huế
Bởi vì em không mặc áo mùa Đông
Đường quanh co khơi nguồn về dĩ vãng
Áo mỏng buồn như mây nhẹ chiều hong
Nhớ em nhiều như cành khô lìa cội
Mưa bão bùng như xua đuổi ngày xanh
Hơi thở gấp , trái tim này chưa nguội
Thời gian trôi , mây còn mãi lênh đênh
Tình nhớ như xuyên miền sa mạc
Giữa khô cằn nở mãi một mầu trinh
Dành cho em nguyên sơ tình không lạt
Thả trôi về khung trời cũ long lanh
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét