Tụi bây biết không? Bây giờ tao đi
làm bằng xe đạp. Tụi bây đừng cười. Tao không giỡn đâu. Hồi xưa, trong bọn mấy
đứa tụi mình, tao là thằng tếu nhứt. Tao hay kể chuyện tiếu lâm, hay bịa chuyện
này chuyện nọ để chọc cười, để phá phách cho vui với nhau. Nên tụi bây thường
nói: “Coi chừng! Nó nói cái gì mình phải xin keo coi có đúng không, rồi hãy
tin”. Hồi đó, khác. Bây giờ, khác. Tụi bây đi hết rồi, chỉ còn mình tao kẹt
lại. Nói thiệt hay nói dóc đều không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không còn giá trị
gì nữa đối với tao. Bởi vì không còn ai để giỡn, không còn lòng dạ đâu để giỡn,
và cái cười của tao đã vượt biên đâu mất từ lâu...
Điều ngộ nghĩnh là, bây giờ, bất cứ
chuyện gì tao kể ra chắc chắn tụi bây đều không tin ráo! Bởi vì tụi bây đã di
tản trước ngày 30 tháng tư 1975, không thấy không biết những gì đã xảy ra ở
trong nước, làm sao mà tin? Vả lại “những gì đã xảy ra” đã không xảy ra theo
quy luật thông thường. Tất cả đều bị xáo trộn, đảo lộn một cách nghịch lý đến
nỗi tao là người sống trong đó mà lắm khi tao phải tự hỏi: “Làm sao có thể như
vậy được?”. Vậy mà nó đã “như vậy được” tụi bây à! Khó tin nhưng có thật! Cho
nên, những gì tao viết ở đây cho tụi bây hoàn toàn là những chuyện có thật
mà... khó tin đó.
Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày,
tao cứ phải nghe ra rả nói láo nói dóc, cứ phải luôn luôn nói láo nói dóc...
Nào là “Đã vượt chỉ tiêu 150%” (Chỉ tiêu là con số đã được ấn định trước cho
mức sản xuất, không biết là bao nhiêu, nhưng thấy tháng nào cũng vượt, năm nào
cũng vượt, ngành nào cũng vượt - tao phải... dịch những chữ mới rõ ràng ra như
vậy cho tụi bây hiểu, bởi vì bây giờ mình không còn nói giống như hồi trước
nữa). Nào là “Đã hồ hởi phấn khởi đi làm nghĩa vụ” nghĩa là đi làm cái nghĩa vụ
gì đó một cách... khoái trá sôi động bởi vì biết chắc rằng không đi cũng không
được. Nào là “Hoàn toàn nhất trí” (Bây giờ không nói “nhứt” nữa, mà nói “nhất”.
Nghe... cách mạng hơn), nghĩa là “đồng ý hoàn toàn”, cho nó rồi, kẻo không
thì... kẹt lắm. Mọi người đều “nhất trí” hết mà mình không “nhất trí” thì nó...
lòi ra coi không giống ai. Thành ra “nhất trí” cũng có nghĩa là “phải làm như
mọi người”. Tụi bây hiểu chưa? Nào là “Làm việc rất là năng nổ”. Tao nghĩ chắc
khỏi cần dịch. Tụi bây cứ nghe “nó... lốp bốp” là đoán ra cái nghĩa của nó rồi.
Đại khái là làm việc giống như có cờ phất trống khua, có loa trên loa dưới ồn
ào, còn lè phè suốt buổi hút thuốc uống trà là chuyện khác... vân vân và vân
vân... Kể không hết!
Sau bao năm dài sống trong môi
trường như kể trên, “cái thèm” rất lớn của tao là được sống thật, nói thật. Cho
nên, viết cho tụi bây giống như tao được... giải phóng. Vậy những gì tao kể ra
đây, tụi bây khỏi phải xin keo!
Bây giờ, tao đi làm bằng xe đạp. Vẫn
làm ở sở cũ. (Còn được làm việc ở sở cũ là may đó nghen. Nhiều người bị đổi đi
nơi khác xa hơn và thường thì ở một ngành nghề không dính dấp gì với phần
chuyên môn của mình hết. Cách mạng mà!). Cái xe hơi con cóc , tao đã cho nó lên
nằm trên bốn gộc cây để bán lần bán hồi bốn bánh xe, cái bình điện, cái
đề-ma-rơ... Hầu như tháng nào tao cũng phải bán một món gì trong nhà, bởi vì
lương của tao cộng với những gì vợ tao và hai con gái lớn kiếm được hằng
tháng... không đủ sống. Tình trạng đó bắt đầu từ sau hai “trận” Nhà Nước đổi
tiền.
Đạp xe riết rồi cũng quen. Khoảng
cách trên mười cây số từ nhà đến sở, tao coi như “pha”. Chỉ bực mình là xe đạp
của tao hay sút sên khi nó “nhảy” ổ gà. Mà đường sá bây giờ, ổ gà ở đâu nó...
lòi ra nhiều quá. (Người ta nói Mỹ rút đi, để lại toàn là đồ giả không - tao
nghe sao chép vậy!). Cho nên, ở nhiều đoạn đường, tao lái xe tránh ổ gà giống
như người say rượu! Vậy mà có hôm vẫn “nhảy” ổ gà cho nên hai tay tao thường
lấm lem dầu, đất, mà quần áo thì ướt đẫm mồ hôi.
Bây giờ, tao làm việc “thông tầm”,
nghĩa là làm suốt tới chiều rồi về sớm không có về nhà ăn cơm nghỉ trưa như hồi
trước. Vì vậy, mỗi sáng tao mang theo một lon ghi-gô cơm với vài miếng cá mặn
để ăn tại bàn viết buổi trưa. Chiều về sớm, tao có bổn phận nấu cơm làm đồ ăn,
bởi vì giờ đó vợ con tao còn làm việc ở tổ may thêu cách nhà cũng khá xa.
Mỗi sáng đi làm, lúc nào tao cũng
đem theo cái giỏ đi chợ treo tòn ten ở ghi-đông, giống như đi chợ chớ không
giống đi làm! Bởi vì trong sở thường hay... bất thần bán cho nhân viên (gọi là
“phân phối” chớ không gọi là “bán”, nghe có vẻ... chia xẻ hơn là trao đổi) cá,
rau cải... vv. Tuy không nhiều và không được lựa chọn vì phải... bắt thăm trúng
lô nào lấy lô đó, nhưng rẻ hơn ngoài chợ thành ra cũng đỡ. Cho nên, đi làm việc
mà ngày nào cũng nhóng nhóng hỏi thăm “coi bữa nay có phân phối gì không?” và
chiều về đến nhà, thằng con tao — thằng út đó, tụi bây nhớ không? bây giờ nó
lớn đại rồi - chạy ra mở cổng lúc nào cũng hỏi: “Bữa nay có mua được gì không
ba?”. Và hôm nào thấy trong giỏ có đồ gì để ăn là mắt nó sáng rỡ. Tội nghiệp,
sống trong sự thiếu thốn triền miên, có đứa nhỏ nào, có người lớn nào mà không
nghĩ đến miếng ăn?
Bây giờ, tao hút thuốc lá vấn tay.
Tao tự vấn lấy. Không phải tao muốn lập dị mà vì tao không đủ sức mua loại
thuốc điếu kỹ nghệ thông thường. Mới đầu, tao vấn thuốc rê Gò Vấp. Nó nặng
muốn... tét phổi! Về sau, tao bắt chước thiên hạ mua thuốc lá Lạng Sơn đã xắt
sẵn - nghe nói là giống thuốc Virginia ,
mấy ông ngoài Bắc bảo thế! - đem trộn với thuốc Gò Vấp, hút thấy được. Vậy là
mỗi khi muốn hút, tao cứ tà tà xé một miếng giấy quyến, tà tà rứt một miếng
thuốc kéo cho dài dài ra khi để lên lòng giấy, rồi đặt hết tâm tư vào mấy ngón
tay (của cả hai bàn tay đang chụm đầu lại nâng nhẹ giấy và thuốc!) để ém, lận,
cuốn, xe... cho điếu thuốc được tròn đều trước khi đưa lên lưỡi liếm. Xem thật
“ung dung nhàn hạ”. Giống như một nghi thức. Và tao có quyền tà tà vấn thuốc
như vậy bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào: trong khi làm việc, trong các buổi hội
họp học tập, và cả ngay trước mặt ông xếp của tao nữa (Bây giờ gọi là “thủ
trưởng”, nôm na là “cái đầu đứng đầu”. Còn cái đầu có cái óc hay không lại là
chuyện khác). Cho nên, hút thuốc vấn - đối với tao - giống như là một cách
thoát tục, cái “tục” quá... tục mà tao đang sống bây giờ. Tuy nhiên, sao tao
vẫn nghe thèm điếu thuốc ba số năm là loại thuốc mà mấy chục năm tao đã hút!
Làm như mùi vị của nó còn nằm ở đâu trong máu trong xương. Nhiều đêm trở giấc,
tao nghe thèm ray rứt, thèm chảy nước mắt!
Chiều hôm qua, trên đường về nhà,
đạp xe tới chợ Tân Định thì trời bỗng đổ mưa. Tao tấp vô đụt mưa dưới mái hiên
tiệm nước nằm ở góc đường dọc hông chợ (tao quên tên) và đường Hai Bà Trưng.
Lúc đó, cỡ gần năm giờ (đồng hồ tay, tao đã bán từ lâu, nên từ lâu, tao chỉ...
đoán giờ thôi!). Trong tiệm thấy lai rai có người ăn uống.
Tao đã đứng sát vào vách vậy mà gió
cũng tạt mưa vào ướt hết phía dưới chân. Một lát, tao nghe lạnh chân. Rồi tao
nghe đói. Cái đói đến một cách đột ngột, giống như nó chui từ dưới chân chui
lên. Hồi nãy đạp xe trên đường, tao có thấy đói đâu, mặc dù buổi trưa tao chỉ
ăn có một lon ghi-gô cơm với ít mắm ruốc - dĩ nhiên là tao có uống thật nhiều
trà, thứ này, loại thường thôi, trong sở (Bây giờ gọi là “cơ quan”) có chị nhân
viên tối ngày cứ châm đầy bình cho mình uống “líp” - Vậy mà bây giờ tao lại thấy
đói. Có lẽ tại vì lỗ mũi tao nghe mùi hủ tiếu, mùi mì. Ờ... tụi bây không biết
chớ từ lâu rồi - tao không nhớ là bao nhiêu lâu, nhưng chắc là lâu lắm - tao
chưa được ăn mì. Bây giờ đứng đây phía đường hông chợ Tân Định, phía trên gió,
vậy mà vẫn “đánh hơi” rõ mồn một mùi nước lèo của xe mì nằm bên đường Hai Bà
Trưng, phía dưới gió, rõ như hơi của nước lèo đang bốc lên ngay trước mũi! Tao
nuốt nước miếng.
Thèm quá! Tao thèm ăn ngay một tô
mì! Thọc tay vào túi quần, tao đụng hai tờ giấy bạc. Móc ra xem thì ra là hai
đồng. Tao chỉ có ngần đó thôi! Nhưng hai đồng, đủ để ăn một tô mì rồi! Thì
ăn... đại một tô cho nó đã! Tao dợm bước vào tiệm nước bỗng nhớ lại vợ tao hồi
sáng khi trao cho tao hai đồng đó, có dặn: “Chiều, anh ghé chợ Cây Quéo mua 6
cái hột vịt và nửa giỏ rau. Về, anh bắc nồi cơm bỏ vô luộc trước. Chừng mẹ con
em về, em làm nước mắm rồi dầm cho nhà ăn.” Hình ảnh cả nhà tao 7 đứa quây quần
bên “nửa giỏ rau và 6 cái hột vịt” và hình ảnh tao một mình ngồi ăn tô mì...
làm tao khựng lại. Tô mì mà tao muốn ăn, thèm ăn, là cả một bữa ăn của gia
đình! Tao không thể đổi được. Thà là tao nhịn thèm. Thà là tao chịu đói để về
ăn chung với vợ con. Ăn thứ gì cũng được, ít nhiều gì cũng được, dở ngon gì
cũng được. Miễn là ăn chung với tụi nó. Để thấy rằng cuộc đời tao bây giờ chỉ
còn lại có tụi nó là quí thôi! Tao nghe thương vợ thương con vô cùng. Và tao
cũng nghe thương thân tao vô cùng...
Tao đứng yên nhìn ra mưa bỗng nghe
hai má của mình ướt lạnh. Đưa tay lên vuốt mặt mà nghĩ rằng mình vuốt nước mưa
trên má...
(Trên đây là lá thơ viết lỡ dở, của
ai viết cho ai, tôi không biết. Thơ viết trên giấy tập học trò, Chữ nhỏ li-ti,
nhưng đẹp và rõ nét. Tình cờ, tôi nhìn thấy “nó” trong xấp giấy gói hàng của bà
bán xôi đầu ngõ nên tôi xin...)
Tiểu Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét