Sương nơi đây làm lòng ta tê tái
Sương tỏa mông lung trước sân nhà
Sương quyện nỗi buồn mà tội nghiệp
Thân già lạc lõng góc trời mơ
Nhớ chuyện xa xưa chồn địa đàng
Bên song mộng mị đợi em sang
Xôn xao rạo rực dồn hơi thở
Góc lòng như nhịp trống râm ran
Nay lại ngồi đây đếm sương rơi
Từng giọt buồn như chấu cắn hoài
Muốn gửi màn đêm qua người ngọc
Nhưng lòng hận tủi khó nguôi ngoai
Phương trời mờ nhạt dưới màn sương
Lú lẫn lới thơ chẳng thuộc đường
Từng giọt buồn vương dò dẫm mãi
Cuối cùng cũng lọt tới rèm sương
Em có giật mình nhớ đến ta
Trời mây lãng đãng dưới trăng tà
Em vén màn sương thờ thẫn đợi
Tình như gió thoảng lạnh lùng qua
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét