Thơ thét bên trời hỡi sĩ nhân
Ngoái nhìn quê mẹ khuất xa dần
Cách sông cách núi tình khôn giãi
Bãi nghiệt bờ oan hận khó tan
Ném bút đứng lên lòng rộn rực
Thở dài ngồi xuống gửi lời than
Phương trời ta đợi tri âm đó
Rồi có một ngày tuyết sẽ tan
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét