NHỮNG ĐÊM MIỆT VƯỜN
Nhà thím tám Phụng có đại hỷ , làm thím mừng quýnh , chân
tay cứ lóng ngóng như vật mọc thừa . Cô con gái thứ tư của thím , con Linh hôm nay sẽ về . Đêm qua nó điện từ thành phố báo sáng nay hai mẹ con nó bắt xe đò xuống miệt vườn . Thím áng chừng giấc
mười một giờ gì đó , nếu không kẹt xe thì con Linh tới chợ . Từ chợ bắt xe ôm dăm
cây số , theo con lộ dọc bờ kinh Sáng thì đến nhà . Lộ king Sáng mới xây ba cây
cầu khỉ hồi đầu năm nên chắc không bị trẽ . Con Linh hẳn sẽ vui lắm . Đường về ấp
bây giờ đã thông > Mặt lộ tráng xi măng , không còn sình như hồi nào tụi trẻ
đi học , bước thấp bước cao , chân chuầy chân xoạc . Mùa mưa cực chi là cực !
Trời mới nhểu vài hạt đường đã vữa nhoè nhoẹt . Đi chợ lỡ ghe , lỡ đò phải cắp
dép lội bộ suốt đường sình , leo cầu khỉ . Miệt vườn xưa nay đều cực thế .
Đêm qua nghe cô ba hàng xóm kế bên gọi qua
nghe điện thoại con Linh , thím mừng chạy lấp xấp muốn té . Một cảm giác lạ lùng
, ban đầu run , lạnh toát , chạy rần rần từ thẳm sâu tình mẫu tử , lan toả khắp
người , và cuối cùng nóng bừng lên . Ấy là lúc thím Phụng đã hổn hển bên ống điện
thoại , ấp úng mãi chẳng nên lời . Chỉ nghe tiếng thím “ hả … hả … “đến sốt ruột
. Lưỡi đi đằng nào mà cứ níu lại mãi thế .
Cả đêm thím hầu như không ngủ . Đặt lưng
xuống giường lại muốn trằn ra cái võng ở gốc soài nhìn trời mong sáng . Ngủ làm
sao được . Con Ling nhà thím đi lấy chồng Đài Loan đã bốn năm rồi . Nó thành người
ngoại quốc rồi . Thím không dám mơ nó lại được chồng cho về nghỉ phép nhanh thế
. Hồi này ngoài chợ người ta suốt ngày nói
về một cô dâu Việt bị thằng chồng Hàn đánh
chết queo , vứt dưới tầng hầm , làm thím vò võ , nghĩ ngợi chơi vơi cả tuần ,
không đêm nào trọn giấc , Cha mẹ nào mà không đau xót . Con gái đang thì mơn mởn
buộc phải lấy một thằng Hàn già . Tình phí nó trả 400 đô . Môi giới lấy một nửa
. Một nửa tiền xe đò nhà gái đi lại là vừa hết > Được đâu vài tháng , đổi đời
chưa thấy , con mình đã ra ma lưu lạc . Nay mai người ta gửi cho một bình tro ,
thế là gọn một kiếp người bạc phận . Tới
khi nghe được đ1ung giọng con Linh , thím mới thở phào , rũ ra . Thím như vừa đánh
vật với một cục gì tắc nghẽn trong họng ,
Mờ sáng , khi những chiếc ghe , vỏ lãi phành
phạch dọc theo kênh Sáng , những xe máy đầu tiên rồ ga chạy chợ trong ngày mới
, thím đã một mình hì hụi chuẩn bị nước nôi , bánh trái , mọi thứ lặt vặt để chờ
đón đứa con gái lấy chồng ngoại quốc trở về cố hương . Lúc trời sáng hẳn , nhiều
bà con quanh ấp . cả mấy người làm công ở chợ , những người cùng cảnh nghèo ,
nghe tin cũng kéo tới nhà mừng cho thím . Hai vợ chồng thằng Hai Đực bỏ buổi đi
cày mướn , con Ba Liên xin nghỉ bán cà phê cho bà chủ Năm Ú ở chợ để đón em .
Chỉ Út Năm thì sẵn ở nhà . Con nhỏ bỏ học từ khi chồng thím đột tử . Gia phong
gia cảnh như vậy là đầy đủ cả . Những lúc như thế , lòng thím vợi bớt đôi phần
mặc cảm đời nghèo , phận hẩm . Bà con như vậy là còn cái tình . Cái tình là thứ
không mất tiền mua m nhưng không phải có tiền mà mua được . Thím khóc ! Khóc tồ
tồ như con nít . Lúc gặp mặt con Linh không biết cò thế nào nữa đây ?
Ấp ở vùng sâu miệt vườn . Miệt vườn
đủ món trái cây , nào soài , chôm chôm , vú sữa , cam … nhưng nông sản manh mún
, bèo bọt lắm ! Có mùa trái cây để rụng thối gốc thối vườn vì giá rẻ , chả ai
buồn thu hoạch . Trong mấy chụuc nóc nhà , lưa thưa vài căn xây gạch , cò lại đều
nhà lá . Phần lớn dân ấp là người nghèo , làm mướn kiếm sống . Thím Phụng thuộc
diện nghèo nhất . Người ấp bảo nếu bầu nghèo thì thím Phụng là thủ trưởng >
Nhiều lần thím cũng được các nhà hảo tâm cứu trợ . Nhưng nó chỉ là thứ hương
hoa , chả thấm tháp gì với gia cảnh nhà thím nên nghèo vẫn hoàn nghèo .. Một căn
nhà lợp vài thưng lá dừa nước bên dòng kênh Sáng . Thiên địa nhìn nhau trống huếch
trống hoác như những cái miệng sún răng cười ngạo với trời xanh . Quần áo lèo
phèo vài cái vắt cả lên sào nứa gócnhà . Chúng vặn vẹo xô vào nhau trông như đám
ruột mèo . Lúc vợ chồng “ sinh hoạt “ thì chỉ có tắt đèn , nhắm mặt đưa chân
cho xong nghĩa vụ , làm gì có phòng , có rèm .
Có lần , đang trưa , mấy sắp nhỏ sang ngoại
hết , chồng thím nổi hứng thèm “ ăn bánh “ . Tưởng vào giờ đó chả ma nào ngó nhàng
, ai dè mấy đứa nhỏ đặt lờ đi ngang qua thấy cái vách dừa nước nhà thìm cứ rùng
rùng , chúng lạ vạch ra xem thì trời ạ , mấy cái lỗ mắt dòm nhau tròn xoe , trợn ngược ! Bọn trẻ hú lên . Thím cũng hú
lên . Ông bà ơi là ngượng ! Không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống . Thím chỉ kịp
cuốn nửa cái chiếu lên người . Đấm thùm thụp vào lưng chồng . Từ đó hãi trưa .
Nhà thím cũng có sáu công ruộng do ông bà
để lại . Vợ chồng căn cơ . Khi vui chỉ sơ sơ vài xị rượu đế , vài trái cóc mắm ớt
là xong . Thi thoảng làm đồng bắt được con cá lóc liền rủ bạn cày lùi rạ , nhậu
tới khuya . Đàn kìm ỷ eo lùa ra lùa vô cung bậc bổng trầm , mướt mát dòng kinh
. Mấy câu vọng cổ xuống xề dài lê thê cho bớt hoang lạnh miệt vườn . Người ta bảo
vọng cổ là tiếng lòng day dứt , não nề của những người tha hương , nhớ cội khi
phải đi khai khẩn những miệt vườn , những cánh đồng bạt ngàn , hoang vắng của
miền Tây . Xưa ở đây cá nhiều như trấu . Mùa nước người ta đặt đó , cất vó cơ
man nào là cá linh , cá rô , cá mè vinh , cá diếc… Thím Phụng từng thấy những
con rô mề to gần bàn tay . Nướng hoặc kho tộ với hạt tiêu thơm nức . Gái đẻ hoặc
đàn ông đang sung ăn cơm trắng với rô mề kho tộ , lùa không biết ngán . Đánh đến
căng lỗ rốn , không thở được thì thôi . Những con lóc cụ , đen trũi , to bằng bắp
chân lực điền , nặng tới sáu bảy ký là thường . Đó là những con cá lóc từ hồ Tông
Lê Sáp xứ Cao Mên , gặp mùa nước ròng , từng bầy theo về hạ nguồn sông Hậu . Thịt
nó thơm , ngọt lừ , ngậy trong cuống họng . Bạn nhậu gặp con cá cỡ này , có thể
ngồi liền hai ngày . Riêng bộ đồ lòng phải xẻ cho đều , không thì mất anh mất
em chứ chẳng nói giỡn .
Chẳng may , gặp mấy năm thất mùa liên miên
. Tài hèn trí mọn , nghề nghiệp chẳng có , chẳng biết xoay xở gì thêm , đành phải
bán lúa non nuôi con ăn học . Đến lúc nợ nần mỗi ngày chồng chất , vợ chồng thím
buộc phải bán nốt mấy công ruộng . Nếu không ,
lãi mẹ đẻ lãi con chỉ còn cách chết
. Con đường thành nông dân nghèo không điền sản nhanh đến mức người ta tưởng
chuyện bông lơn .
Nước mắt chảy ròng từng đêm . Thằng Đực phải
bỏ học theo ba đi cày mướn , bốc vác thuê ngoài chợ . Con Liên đi phụ bán cà phê
. Con Linh học xong lớp tám cũng bỏ học . Nó sớm phải theo thím ra chợ , ai thuê
gánh gì thì gánh nấy , phụ gì thì phụ nấy . Mùa nước ròng , thím và con Linh lội
nước ngang người , ngắt rau muống thuê cho chủ ruộng , nước ăn chân toét máu .
Khi lại lội đồng hái bông điên điển , ngắt cọng súng , nõn lục bình ra chợ bán
. Chẳng đáng tiền , nhưng còn có đồng rau , đồng cháo . Có hôm ngồi chờ việc ở
chợ , thấy con Linh nhìn người ta ăn hột vịt lộn , nước miếng nuốt ừng ực nơi cần
cổ , thím oà khóc . Tiếng khóc ấy một lần nữa bùng lên rồi chết lặng khi một buổi
chiều thằng hai đực chạy ra chợ báo tin động trời . Chồng thím trúng gió giữa
trưa nắng trảng khi cày mướn ngoài đồng , tịch rồi !
Một mình tần tảo nuôi con . Căn nhà thiếu vắng
đàn ông lại càng tiêu điều . Làm cách gì để sống tiếp đây ? Trời ơi ! Anh ơi !
Sao anh nỡ bỏ lại em thân phận lạc loài . Một mình em gánh sao nổi bầy con thơ
dại , cảnh sống không ruộng vườn đây ?
Lúc ấy có người thương mách thím cho con
Linh đi làm ăn xa hoặc lấy chồng ngoại quốc . Bấy giờ thím Phụng mới sực ngắm
nghía con gái mình . Con Linh phổng phao xinh đẹp hẳn hoi từ lúc nào mà thím vô
tâm nhãng đi , chẳng thèm để ý . Hèn chi , có lúc tình cờ thím bắt gặp ánh mắt
cậu Ba , con chủ ruộng rau muống trộm nhìn con Linh như muốn nhai ngấu nhai
nghiến . Giá con mình chịu gương lược , đươc ăn mặc như con người ta , có khi nó
đẹp nhất ấp . Người ta cũng mách thím có mấy hướng làm ăn . Một bộ phận các cô
gái miệt vườn lên thành phố làm thợ may , làm công nhân trong các xí nghiệp ,
hoặc làm các nghề tự do khác như vé số , ve chai , phụ hồ , bán dạo … nhưng ngả
lên thành phố , công việc bấp benh . Không ít đứa phải đi làm đào ở quán bia ôm
, làm gái nhảy , thậm chí sa vào các ổ chứa nhầy nhụa . Chỉ béo bở những má mì
chăn dắt , những chủ động làm giầu trên thân xác người ta . Tới chừng thoát được
ổ nhện cũng thân tàn ma dại , mang bịnh đầy mình . Nghe kể đã run hết cả người
. Ngả này thím gạt nhanh . Thà ôm nhau chết còn hơn nhục cái đời .
Nhiều cô gái đi làm mát xa tận ngoài Bắc
, tận Hà Nội .Chị em xóm ấp lũ lượt dắt díu nhau , nghe bảo đông lắm , mỗi năm
cũng có tiền món . Có cô giúp cha mẹ cất dược nhà , nuôi được các em ăn học .
Khó có nghề nào không cần chữ nghĩa , đầu tư gì mà kiếm được xông xenh thế ở miệt
vườn này . Nhưng làm nghề đó thấy kỳ . Dan chợ bảo , đàn ông đàn ang cứ nằm tềnh
hềnh cho các cô đấm bóp khắp mình mẩy là không được . Lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén . Người làng biết được người ta coi
khinh , nhổ bọt . Khó lấy chồng .
Ngả nữa là đi lấy chồng ngoại quốc , vừa có
tấm chồng lại vừa có cơ đổi đời , bồi hoàn nợ nần gia cảnh . Gút lại là nhà nghèo
, khong vốn liếng , chẳng đất đai , chỉ những cách ấy may ra thoát khỏi bần cùng
. Tất nhiên việc gì cũng có hen sui cả .
Sau khi nghe người quen mách thế , thím Phụng
đi dò la , nghe ngóng khắp nơi . Hoá ra nhiều xã , ấp của miệt vườn người ta đi
lấy chồng ngoại rần rần . Có nơi cả làng đi lấy chồng Hàn , chồng Đài Loan . Có
nhà cả ba chị em cùng lấy chồng ở Đài Bắc . Sang đó họ hùn hạp mở cửa hàng , làm
ăn thịnh lắm . Có cả câu lạc bộ dâu Việt , hàng tháng hàn huyên , giúp kế sinh
nhai . Thành người ngoại quốc mà cứ như ở bên ta , thích thật . Người ta còn bảo
bên Châu Thành bây giờ giàu nhanh . Nhà nhà đều cất nhà lầu , sắm tivi , sắm
ghe mới vì có con gái lấy chồng ngoại quốc . Tết năm rồi , hàng loạt dâu rể và
những đứa con lai kéo về ăn tết , du lịch miệt vườn , nói năng xí xộ , hỉ hảo …
đông vui , náo nức lạ thường .
Thím nhát thế , cả đời chẳng đi đâu xa mà
nghe cũng thấy hấp háy thèm . Có khi đây là cách mà ông trời đã gợi cho thím một
cửa để thoát kiếp phận chăng ?
Dì Năm Ú , chủ quán cà phê
, nơi con Liên phụ bán giới thiệu cho thím một người chuyen môi giới lấy chồng
ngoại ở thành phố . Người đàn bà này trạc tứ tuần , mặc đồ đầm xịn , nói năng
giảo hoạt , lanh lẹ , hiểu đời . Vàng đeo khắp nơi , từ cổ chân , cổ tay , dái
tai cần cổ . Dì Năm bảo người này uy tín lắm , có đường giây riêng , đã đưa hàng
loạt gái miền Tây lấy chồng Hàn , chồng Đài rồi . Phần trăm môi giới cũng không
quá ngặt . Đại loại , người này là bà mối mát tay nức tiếng , bảo đứa nào được
là được . Nghĩa là bà mối gật đầu thì mấy chú Hàn , chú Đài cũng gật luôn ,
khong dám cò kè nhiều lời .
Một hôm thím và con Linh vừa ở chợ về thì
bà mối bắt taxi tới . Nói là để coi mắt con Linh , vừa là tư vấn cho thím nên
quýêt thế nào cũng êm đẹp . Đây là thời khắc khó khăn, thím vừa làm mẹ , vừa phải
làm cha , quyết một việc quá lớn không chỉ cho số phận con gái thím mà là bước
ngoặt của cả gia đình.
Nhìn lướt con Linh từ đầu đến chân , bà mối
gật ngay . Hai người đàn bà ý nhị kéo nhau ra góc vườn , phía gốc cây xoài .
Bà
mối : - con nhỏ trông được lắm . Nếu lấy chồng Đài , nhà trai có thể trả mười lăm
hai mươi triệu .
-
Thế là họ mua à ? Thím
hỏi nhô nhê , lạ lẫm .
-
Không nên gọi là mua bán . Coi như đây là tiền để nhà gái
trang trải . Tuy nhiên nó cũng có mức chung cả rồi . Con mình nay mai vào chỗ
sung sướng , hàng năm nó gửi tiền về quê nữa . Lúc ấy thím là bà ngoại của con
thằng rể ngoại , sang không nào . Giọng bà mối ngọt nhạt , tỉ tê .
-
Giả sử con Linh lấy chồng Đài thì bao lâu nó được về phép ?
Bà mối phì cười : - Cái đó thì tuỳ từng nhà
. Cũng tuỳ thuộc vào cái sự khéo ăn khéo ở của con mình nữa . Có khi mỗi năm chúng
nó về quê ngoại du lịch một lần cũng nên . Nhưng …
Thím nhướng mày : - Cô Hai biểu sao ?
Bà mối ghé tai nói chỉ đủ cho hai người
nghe :
-
Hỏi thiệt tình thím đừng hiểu lầm nha , con nhỏ nhà thím còn
… cái đó không ? Là … còn trinh tiết không ?
Câu hỏi bất ngờ và kỳ kỳ này làm thím lúng
túng . Chưa bao giờ thím tự hỏi về con mình như thế . Mặt thím nóng bừng , tái đỏ
. Thím vừa mắc cở , lại vừa cảm thấy như chính mình bị xúc phạm . Bà mối vội giải
thích :
-
Là chuyện thế này , nếu nó còn , nhà trai có thể trả gấp đôi
. Trọn gói khoảng ba mươi , hơn ba mươi triệu . Người Tàu trọng cái ấy . Họ bảo
nếu làm ăn lớn mà ngủ với gái nhà lành , còn lành thì hên . Mình nghèo khó , một
món tiền như vậy , không thể không tính thím à . Là chỗ quen dì Năm Ú tôi mới nói
thiệt tình với thím như vậy . Nhiều kẻ bất lương nó ăn chặn khoản này của con
thím ngay . Thời buổi nhiễu nhương , kiếm được người tử tế như … tôi , hơi hiếm
.
Tất nhiên bà mối giữ ý , không dám kể hết
với thím về việc nhiều cô gái sành sỏi còn “thịt “ lại mấy con “ gà ngoại “ bằng
cách đi với họ nhiều lần mà cái đó vẫn còn … mới tinh . Nghĩa là phải đi vá . Sài
gòn có những địa chỉ làm dịch vụ vá … Nó du nhập vào xứ ta đầu những năm chín mươi
thế kỷ trước . Có bác sĩ giầu nhanh bởi chớp được kỹ năng phụ khoa độc chiêu này
. Vị bác sĩ còn bảo vệ thành công học vị tiến sĩ … công nghệ vá . Hồi đầu mỗi
ca mông lại cái tí ti ấy mất sáu chỉ . Bù lại , có khi thu cả ngàn đô . Bà mối
dặn thím chỉ hỏi riêng con nhỏ xem sao . . Nếu thím và con Linh đồng ý , hôm
sau bà mối sẽ quay lại , dần con Linh lên thành phố . Trong khoảng một hai tuần
, con Linh được học cách ăn mặc , đi đứng , trang điếm , rồi hẹn ngày các chú rể
tương lai coi mặt , tuyển lựa . Thủ tục rất nhanh chóng . Nhanh hơn cả chợ chớp
. Chợ chớp là họp nhanh như chớp . Họp tranh thủ rồi tan . Mỗi người lại một nẻo
làm ăn .
Đêm ấy thím và con Linh nằm chung giường .
Thím trằn trọc thở dài hoài , không biết phải bắt đầu câu chuyện với con như thế
nào . Chợt con Linh dụi đầu vào nách mẹ
-
Mẹ khó ngủ phải không ? Con biết mẹ định nói gì . Nhưng mẹ đừng
buồn , con đồng ý đi lấy chồng … ngoại rồi mà .
Nói tới đó giọng con Linh nghẹn lại . Thím
ôm chầm con gái , ghì đầu nó vào ngực mình . Thở sâu . Thím hiểu con Linh đã lớn
hơn thím tưởng . Từng trải như thím , là mẹ của bầy con nghẻo khó như thím mà
cau chuyện cả đời người này thím còn không cất tiếng nổi . Vậy mà con Linh dường
như đã hiểu hết , đã nói thay thím rồi . Chắc nó đã phải nghĩ , phải dày vò dữ
lắm đây ?
Má chỉ thương con…
Giọng thím cũng tắc lại nơi cần cổ . Con
Linh an ủi :
-
Đi lấy chồng ngoại má à , có phải đi khổ sai đâu . Con không
muốn nhà mình lún mãi vào cùng cực . Con thương má , thương anh Hai , chị Ba ,
thương Út . Nhất định má phải cho út đi học tiếp . Nó sáng dạ lắm má . Con biết
nó thèm học .
Hai mẹ con nín thinh , cả hai cùng cố dấu
những niềm riêng . Bóng đêm nhân hậu che cái nhìn , che gương mặt khắc khổ và
ngượng ngập của hai người đàn bà . Nhưng nó không che được nỗi trống vắng mà chính
sự im lặng đó đã nói cả rồi . Cái im lặng của những giằng xé vượt qua níu kéo của
tình mẫu tử , nghĩa sâu nặng cố hương mà bất đắc dĩ người ta phải chia cắt , phải
gói ghém ra đi.
Phải sau một hồi lâu , vưa đủ trấn tĩnh ,
thím ôm mặt con , hỏi :
-
Má hỏi thiệt nhe , con đã hò hẹn với cậu nào chưa ?
Con Linh hơi lặng đi . Chợt vai nó rung
từng hồi , rưng rức :
-
Con bị thằng con chủ ruộng rau muống lưa rồi má à ! Nó biểu
… nó lấy con … nó giúp nhà mình làm ăn , giúp hết nghèo . Hu Hu !
Chết lặng ! Cay đắng trào lên . Bất công
quá . Mạt vận quá . Nghe vậy là thím hiểu con gái thím đã không còn cái tiết hạnh
kia rồi . Con Linh nhà thím sẽ còn đau khổ cỡ nào ? Một đứa con gái mới lớn ,
hoàn toàn trong sáng , hiếu nghĩa và cả tin . Cũng chỉ vì cái niềm tin ngây thơ
có thể cứu vãn gia cảnh của đứa con gái mới lớn , chưa từng va vấp trong đời mà
nên nỗi . Thím cắn chặt lằn môi . Thím cảm thấy đó chính là tội lỗi của thím ,
tội của người làm cha làm mẹmà không gánh gồng , đùm bọc nổi gia đình . Cái thòng
lọng của số phận lúc nào cũng lơ lửng treo trước gia cảnh , không chịu buông
tha thím hay sao , hỡi trời ! Thím giận mình và thương con quá . Im lặng , im lặng
. và im lặng . Người đàn bà cố tìm ảo giác và cầu cứu sụ im lặng đồng minh của
bóng tối , mong vỗ về , khoả lấp một đêm dài , não nề kiếp phận .
-
Thím phải quyết định .
Giọng bà mói rõ ràng , dứt khoát
. Chỉ cần vay nóng sáu , bảy triệu , trả tiền công bác sĩ , nhưng xong
việc , thím thu về khoảng mười sáu đến hai chục triệu , trừ chi phí , còn lời
to .
Thím đắn đo : Vay ngoài lãi cao , chịu không thấu . Vay ngân
hàng thì không có gì thế chấp .
-
Vay vài triệu , chỉ cần tín chấp , Có một tổ chức , hội đoàn
gì đó ở thôn ấp đứng ra bảo đảm là được , ví dụ hội phụ nữ , hội nông dân … Đây
là cơ hội , không nên vì cái mặc cảm uỷ mị , rẻ tiền mà bỏ qua . Thím đi làm mướn
, bao giờ mới có cục tiền ?
-
Ủa , dì năm Ú cũng nói thế !
-
Chớ sao , Tôi thương tình , nói dì Năm lo giúp thủ tục vay
ngân hàng cho thím rồi . Đó là chỗ quen biết , làm ăn của bả . Có thể dì Năm ứng
trước , vay được thì trả sau , mình trả thêm chút dịch vụ , kẻo lỡ đợt tụi Hàn
, tụi Đài qua chọn vợ.
Nghe vậy mà mí mắt thím Phụng cứ ướt nhoẹt
, mặt đần ra như kẻ mắc chứng đơ . Việc vay tiền như vậy là cũng ổn , chỉ một điều
làm thím cứ dằn vặt , là lưa cách nói với con Linh sao cho êm , kẻo nó tủi mà oán
thím cả đời . Ấy là việc phải quyết định vá cái ấy bằng nhĩ tai . Lúc đầu thím
không tin , tưởng tai mình lãng . Làm gì có cái chuyện lạ lùng , kỳ quái vậy ?
Nhưng chính bà mối đưa thím đến tận nhà riêng người bác sĩ giỏi nhất về việc vá
này trên thành phố . Bà bác sĩ bảo thím , đại loại rằng công nghệ bây giờ đều có
thể xử lý được sự thay thế này . Công nghệ bây giờ còn làm thụ thai trong ống
nghiệm , thay tim nhân tạo , nhân bản gì gì đó…
Mà cái việc vá này , màng nhĩ là phù hợp nhất , lại có … gì nhỉ ? Có …
thẩm mỹ . Phải rồi , có thẩm mỹ . Người nông dân ít chữ , quê một cục như thím
có biết gì thẩm mỹ , công nghệ . Nhưng sự bần cùng cứ dắt thím vào những mê
cung mịt mờ , lạ hoắc như một thế giới nào khác chứ không phải cái hiện hữu miệt
vườn mà suốt cuộc đời thím chỉ thấy nó một màu ngăn ngắt xanh .
Kỳ lạ thay , khi thím thở dài , thủ thỉ với
con Linh về nỗi băn khoăn này thì chính nó lại hào hứng, nhổm dậy khỏi giường ,
bảo thím : Cơ hội đó má à , tội chi mà không kiếm thêm ít tiền . Tai có thể lãng
, nhưng sau này có tiền , lắp màng nhĩ nhân tạo cũng được , người ta bảo thế .
Phải cố để Út đi học lại , nhà mình không có ai được học cao . Thím hỏi sao con
Linh lại biết cả cái chuyện vá ? Nó cười gằn , bảo nghe tụi bạn thì thào ở ngoài
chợ lâu rồi . Có đứa lên thành phố lừa bán được cho Tầu đến bốn năm lần lận .
Nhưng thím thừa biết , sau tiếng cười kia , con Linh cố dấu cái mặt buồn thiu .
Nó là đứa nhạy cảm và cam chịu vì thím . Sự nhạy cảm của ngườì mẹ mách bảo ,
con gái yêu của thím đã vì tình ruột thịt mà già dặn trứôc tuổi , mà nhẫn nhịn
chịu đựng như thế nào .
Thím không sao chợp mắt được , con Linh cũng
lặng lẽ theo mẹ ra ngồi ở cánh võng gốc soài . Đêm mịt mùng , tiếng lá xào xạc
rụng và tiếng côn trùng rỉ rả trong vắng lạnh miệt vườn . Nghe xa xa ở bên kia
giòng kênh có người mẹ ru con : “Ầu ơ … gió đưa cây cải về trời… rau răm ở lại
chịu lời đắng cay…! “ Tiếng ru buồn nẫu
, lan trên mặt nước , trôi vào sâu thẳm và vô tận của bóng đêm . Những ánh chớp
xa thi thoảng loè lên làm biến ảo , kỳ dị những khuôn mặt . Hai mẹ con gục vào
nhau . Sao trời khéo bày đặt cảnh tình ? Và một bàn tay nữa vừa chạm vào vai
hai người , bàn tay của Út Năm . Nó cũng dậy từ lúc nào vậy kìa . Thím nắm chặt
tay hai đứa con , siết nó vào mình . Hít hà lên tóc chúng . Họ lặng lẽ như những
bóng ma rũ tóc dưới gốc soài rào rạo , mê man lá . Hồi lâu , thím Phụng bảo các
con trở lại ngủ và lần tìm hộp quẹt dưới chiếu , châm cây đèn cầy . Thím thắp
ba nén nhang lên bàn thờ chú . Thím khấn chú tha thứ cho quyết định của mẹ con
thím . Khấn chú linh thiêng đọ cho con Linh có người chọn làm vợ, được may mắn ở
xứ người . Đó là đêm cuối cùng cho một quyết định mà có lẽ tới lúc nhắm mắt xuôi
tay thím không thể nguôi ngoai . Vì nhày mai con Linh sẽ lên thành phố cùng bà
mối . Để sau đó là một cuộc tuyển lựa như những gì mà bà mối đã vẽ ra trước đó
. Bốn chục cô gái miệt vườn xếp hàng để bốn người đàn ông Đài Loan , Hàn Quốc đi
ngắm nghía , rờ nắn , quay trước quay sau , như người ta lưa rau ngoài chợ .
Linh được một người đàn ông cỡ ngoài năm mươi
, bụng bắt đầu sa phệ chọn làm vợ . Ấy cũng nhờ bà mối có tình riêng , mối lái .
Mặt trời gần tròn bóng ở cây
soài trước sân thì con Linh mới về đến ngõ , muộn hơn dự tính của thím Phụng .
Cả nhà đứng ngồi , vào ra suốt buổi sáng giờ bỗng oà lên khi cô Ba hàng xóm gọi
: “ Con Linh về rồi nè , chị Tám ơi “
Kìa rồi , mẹ con nhà Linh đang sững ra trước
ngõ . Tài xế Taxi giúp chuyển cái va li và một túi xách đến tận cổng nhà mới
quay lại . Nét mặt Linh mừng huýnh khi gọi má , nhưng mà nó xanh xao quá . Bốn
năm rồi còn gì . Bốn năm đứa con gái yêu xa quê mịt mờ như mấy chục mùa gặt u mê và nặng nhọc của thím . Con Phốc , tên
con mực , thấy người lạ , lao ra sủa gâu gâu . Đứa bé gái sợ hãi túm lấy mẹ và
khóc ré .
Út Năm cầm cành xoài khô xua con mực . Nó
reo lên “chị Tư “ Tiếng reo của cô em Út
bỗng lại một lần nữa làm Linh có phản xạ bất thần dạng chân như hồi nãy . Hình
như cứ có tiếng động mạnh , tiếng la lớn , tiếng gọi xúc động thì Linh có phản
xạ lạ lùng như vậy .
Cả nhà ùa tới , người bế đứa trẻ , người xách
va li , xách túi … líu ríu .
-
Chồng con không về hả Linh ?
Thím hỏi
-
Ổng chết rồi má !
-
Con nói chi ?
Im phắc ! Mọi người nhìn nhau ngơ ngác . Út
thút thít . Chắc nó thương chị chứ không phải vì cái tin bất ngờ về ông anh rể
ngoại quốc đáng bằng tuổi cha nó .
-
Ổng đột quỵ . Ổng chế con mới được về .
-
Chứ không phải về phép hở con ?
-
Làm gì có phép má . Con hồi hương luôn . Linh cười gượng , nụ
cười méo mó trên gương mặt hanh hao chưa thôi xung chấn tình cảm .
Thím nựng đứa cháu ngoại , đứa bé gái gần
ba tuổi còn đang lạ lẫm , nhút nhát trước đám đông vồn vã nó . Đôi lúc thím ngơ ngẩn , buồn và thất vọng so
với những gì thím hình dung về một cuộc sum vầy . Mấy người láng giềng vỗ vai
thím , nói nhỏ “ Dù sao mẹ con con Linh cũng về an toàn . Thế là vui rồi “
Vợ chồng Hai Đực , con Liên , cô Ba hàng xóm
, cả mấy người làm công ở chợ líu ríu bữa
cơm đạm bạc đón Linh . Ừ , dù sao con
Linh nhà thím còn may hơn cô gái xấu số chết thảm nọ . Những cô gái bị đưa vào
nhà chứa , bắt làm việc như nô lệ ở xứ người mà thi thoảng thím lại nghe ngoài đường
, ngoài chợ , người ta kể , thì sao .
Đêm u tích miệt vườn . Lại vẫn cái gốc xoài
quen thuộc năm xưa . Lại những ngôi sao xa xăm như những phận người nhỏ bé , nhạt
nhoà rắc vào vòm đêm mờ ảo , tối đen . Giờ này . miệt vườn bên giòng kênh Sáng
dường chỉ còn hai mẹ con thím Phụng . Tiếng của Linh khẽ khọt khứa vào khuya vắng
.
Linh làm vợ kế cho một chủ xưởng làm đũa gỗ
, tăm tre xuất khẩu / Người đàn ông ngoại ngũ tuần , mắc chứng tiểu đường và tăng
xông . Vợ ông ta sinh được ba cô con gái . Cố sinh lần thứ tư thì bị biến cố lâm
bồn , cả mẹ lẫn con không qua khỏi . Linh là kế , cũng là niềm hy vọng sinh một
đứa con trai nối dõi cho gia đình chủ rặt ái nữ này . Nhưng Linh lại vẫn sinh
con gái . Và vì vậy bà chủ kế được đối xử chẳng hơn người lao động làm thuê ở xưởng
. Thậm chí còn bị người nhà chồng xét nét và nguyền rủa . Linh không có cả thời
gian liên lạc với mẹ .
Người đàn ông chủ xưởng bị một cơn đột quỵ
sau cuộc nhậu và cãi cọ nội gia về lợi nhuận và thừa kế rồi chết . Gia tộc này
không còn lý do gì để giữ một đứa dâu goá ú ớ tiếng Tầu , không sinh quý tử .
-
Vậy … giờ con tính sao ?
-
Con tính nghỉ ít nhày cho hồi rồi vay thêm vốn mở xưởng làm đũa
gỗ .
Như có một chút ánh sáng le lói trong cõi mê
. Vậy mà thím Phụng lại bật khóc . Thím khóc tu tu như con nít , không nhịn được
. Thím trách mình ngô nghê và cả tin . Thím hiểu , cái chứng tâ5t , bất hạnh ,
có thể suốt đời , của con thím là ở cái sự cả tin , nhầm chỗ kia . Tình duyên lỡ
dở đời con thím cũng từ những mù mờ , ảo tưởng mà người nông dân ít chữ nơi thím
bị huyễn hoặc khi cùng đường khốn khó .
Thím nhìn trời sao , lẩm nhẩm cầu nguyện
cho vận xui qua đi . Miệt vườn phù sa mầu mỡ là thế , sông ngòi trù phú là thế
mà sao không bao bọc nổi mảnh đời quê kiếng , rách nát của thím . Cả đám con
trai miệt vườn nữa , tài trí rủ nhau trốn vào mấy cái vỏ chai cả rồi sao mà những
cô gái non mởn nhường kia phải bươn bả tính duyên gán gẩm xứ người ?
Thím cũng cầu cho mình đừng lú , để nhớ
từ nay không làm gì kinh động . Cả tiếng gọi con , thím cũng không thể gọi cho
thật giọng mình , mỗi khi vui sướng .
TRẦN
QUANG QUÝ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét