Sáng nay , tôi dậy sớm từ 3 giờ sáng . Không biết làm gì , sực nhớ tới bài viết của ông Văn Quang tôi đọc tối hôm qua . Ông Văn Quang viết : Tiến sĩ Nguyễn xuân Oánh ở lại Sài gòn sau 30 tháng tư . Ông bị bắt trình diện rồi nhốt ở khu biệt giam Sài gòn .Một hôm ông bị gọi lên hỏi : ông biết về tổ chức tiền tệ Liên Hiệp Quốc không ?  Trả lời : biết .   Người ta đưa giấy bút tới bảo viết . Ông Oánh từ chối : Thưa quý ông , tôi hiện là người tù , tôi không thể viết gì trong điều kiện thế này . Lại hỏi : Thế ông muốn như thế nào ?  Đáp : Trước nhất phải cho tôi một căn phòng có đầy đủ tiện nghi , có cả máy lạnh . Đồng thời phải để cho vợ tôi , nghệ sĩ Thẩm Thuý Hằng tới thăm và cung cấp thức ăn thường xuyên cho tôi .   Người cán bộ nói :" Gớm ! Anh đòi hỏi gì lắm thế "  Ông Oánh tỉnh bơ : " thưa các ông , người trí thức chúng tôi làm việc bằng tim óc > Có đủ điều kiện chúng tôi mới lám việc được "   Bất đắc dĩ người cán bộ nói : " Thôi được , tôi sẽ về trình lại cấp trên "     Vài ngày sau , Nghệ sĩ Thẩm thuý Hằng tới thăm chồng đem theo thuốc lá ba số 5 , thực phẩm và ...sách vở ... toàn bằng anh ngữ .  Người ta lật tới , lật lui , nhưng  ... nếu hiểu ... chết liền !
       Khi ông Oánh nộp bài cũng bị cự nự : Tại sao anh không viết bằng tiếng Việt cho chúng tôi dễ hiểu .  Thưa ... tôi không thể diễn đạt bằng tiếng Việt vì có rất nhiều từ ngữ chuyên môn không có trong tiếng Việt .   Thế là những người hạnh hoẹ đành ... Ngọng !
       Đọc bài của ông Văn Quang , tôi lại nghĩ tới Kiến Trúc Sư Ngô Viết Thụ , một nhân vật lừng lẫy , khôi nguyên giải La Mã ...
       Sau 1975 ít lâu . Không biết ông Ngô viết Thụ có bị đi cải tạo không ?  Nhưng một lần ông bị mời ( hay triệu ) ra Bắc để vẽ thiết kế xây dựng nhà nghỉ mát ở vịnh Hạ Long cho hoành tráng để phục vụ những vị khách đặc biệt ( như Ti Tốp chẳng hạn)
        Một lần , vị sếp quản lý ông lúc đó , hình như cũng có máu văn nghệ và cũng ái mộ ông , nói : Tôi nghe nói ông còn là một hoạ sĩ tài hoa , ông có thể vẽ cho một bức tranh Hạ Long buổi sớm được không ?   Ông Ngô viết Thụ còn đang phân vân làm sao có hứng để vẽ , thì vị quan kia đã phục vụ ăn sáng , cà phê , khung vẽ ... và tự tay mài mực cho Ngô viết Thụ .
        Ngô viết Thụ cảm vì cái thịnh tình của vị quan lớn nọ , và ông thấy mình cũng được trọng như Lý Bạch , nên hứng thú từ đâu tràn về , và ông đã múa bút để lại cho đời bức tranh Hạ Long buổi sớm : tuyệt vời !
         (  Ngô viết Thụ rất cao hứng khi nghĩ tới Lý Bạch .   Lý Bạch khi đã nổi tiếng văn chương , được mọi người suy tôn , kính ngưỡng .Nhưng Dương quốc Trung - chú của Dương Quý Phi - và Cao Lực Sĩ là hai người sủnh thần của Đường Minh Hoàng , ghen tài , đã nói những câu khinh bạc : Người này chỉ đáng cởi giày cho ta , Người này chỉ đáng mài mực cho ta ... 
          Nhưng ngay sau đó , người Hồ uy hiếp phương Bắc , gửi thư hạch sách và hạ nhục nhà Đường . Cả triều không ai biết ngôn ngữ Hồ , nên người ta phải đi tìm Lý Bạch .  Lý Bạch tới ...  , nói : Có hai người này ở đây làm cho hứng văn của thần bị ... bí !   Xin cho một người cởi giày , một người mài mực để thần có ... hứng thảo chiếu thư . Đường Minh Hoàng y lời . )
          Cái chuyện ông Ngô viết Thụ so sánh mình với Lý Bạch đó được ông Thụ đăng báo hồi đó , hình như tời Sài Gòn Giải Phóng thì phải . Tôi chắc mọi người cũng chẳng hiểu gì đâu ! Kể cả vị Giám Đốc quyền uy và sính văn nghệ đó !
          Tôi đang nghĩ miên man về ông Kiến Trúc Sư tài hoa đó thì chợt có lệnh mời từ một Phu Nhân , Tôi theo A hoàn tới trình diện nàng . Quả là một tuyệt thế giai nhân. Nàng  ... mài mực ... rồi bảo tôi viết một bài thơ ca tụng nhan sắc nàng .  Tôi nổi giận sung thiên , đập bàn hét :  Hay cha chả !  Phu nhân không biết ta là Tây Đô Cuồng Sĩ hay sao mà dám sai ta làm thơ khi không có hứng .
          Tôi đập tay mạnh quá , bàn tay đau , và chợt nhận ra hôm nay là ngày 1 tháng tư .
 
                                                                                     Chân diện mục
                                                                                       1-4-2013