Vần thơ nhấm nhẳng nực cười
Thế mà muốn tải lòng người cuồng ngông
Mượn lời con sáo sang sông
Che nghiêng vành nón ngoái trông lòng vàng
Từ ngày cách biệt quan san
Đêm nằm vượn hú xốn xang núi đồi
Thơ ngang tàng cũng thế thôi
Thơ tân toan lại đủ mùi thế nhân
Gửi ai một chút mây Tần
Quay đầu lại nhẩm mấy vần thơ điên
Ném đi cái bệnh ưu phiền
Trở về ôm cả một miền long đong
Hỡi người tri kỷ thấu không
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét