Cà phê ngắm biển Đông sang
Bóng thuyền mờ ảo dưới ngàn sương reo
Kiếp người sao quá bọt bèo
Vượt nguy hiểm thả phận nghèo long đong
Nhìn trời nhìn biển ngó mông
Hai than phận khó hòa đồng vậy sao ?
Cà phê ấm áp ngọt ngào
Ngoài kia sương lạnh len vào thuyền côi
Người thì hoang phí kênh đời
Kẻ thì để mặc ông Trời ghét thương
Cầu cho bão chẳng nhiễu nhương
Biển ta không giặc bốn phương thanh bình
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét