Ta ngờ ngọn bút của ta
Chẳng nên cơm cháo ba hoa chàng lười
Mạch thơ đứt quãng bồi hồi
Hơi thơ vấp váp giữa vời ngang xương
Tình thơ e ngại trăm đường
Tâm thơ gửi mãi ngàn phương khói mờ
Gửi rồi hối hận vu vơ
Biết thế chôn kín bên bờ thung hoang
Đăm chiêu ngọn cỏ úa vàng
Cô liêu dế gáy râm ran mộ hờ
Chôn thơ rồi khóc bơ phờ
Mai sau có kẻ ngó lơ qua đường
Ngờ gì sông núi gió sương
Buông tay rới cái vấn vương , tiếc hoài
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét