Tôi Ðếm Mùa Xuân Trên Ngón Tay
Một thuở nào xưa em đến tôi
Rưng rưng hoa đỏ nắng lưng trời
Áo xanh dìu dịu chiều âu yếm
Chúm chím vành môi chẳng dám cười
Ðể lặng nhìn nhau những phút giây
Bướm xuân xao xác gió xuân đầy
Vườn bên ngan ngát mai vàng nở
Thơ thẩn đầu nhà mây trắng bay
Thuở ấy đời như giấc mộng lành
Mắt trong in dáng cả trời xanh
Heo may mùa ấy chừng không lạnh
Lá biết tìm hoa kể chuyện tình
Tôi ở đầu thôn em cuối thôn
Xa nhau một giải lúa xanh rờn
Ðường làng cát trải như giây lụa
Vào hội mùa xuân nhịp trống dồn
Không hẹn nhưng mà thương mến nhau
“Hai nhà” luôn nhắc chuyện trầu cau
Mấy người trong xóm thường hay hỏi
“Chắc hẳn sang năm sẽ có trầu...?”
Những người lính trẻ
Ðợi mãi trầu cau chẳng thấy đâu
Mười mùa binh lửa chín thương đau
Ta đi sương gió từ xuân ấy
Xuân lại về cho thương nhớ nhau
“Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương”
Bài ca dằng dặc mối sầu trường
Chinh y giờ đã phai màu áo
Cách biệt ngàn xa kín khói sương
Đêm xuân gối súng tìm tri kỷ
Rồi cứ mùa xuân mây trắng bay
Hoa mai vàng nở mộng thơ ngây
Ngày xưa trở lại như bào ảnh
Tôi đếm mùa xuân trên ngón tay
Ðếm mãi mùa xuân vẫn chẳng già
Ðộc hành ngâm khúc “hậu đình hoa”
Ðêm xuân gối súng tìm tri kỷ
Có khói hương thừa bay thoảng qua...
(Quảng Ngãi, cuối Ðông 1957)
(Quảng Ngãi, cuối Ðông 1957)
Văn Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét