Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
TÍNH RẤT BỜM CỦA NGƯỜI VIỆT
Theo truyền thuyết, tổ tiên chúng tôi từ cùng một cái bọc nở ra trăm trứng trăm con, vì thế ngôn ngữ VN có ngay chữ “đồng bào” mà tôi dám chắc không mấy ngôn ngữ nào có được một từ ý nhị mà nhân văn đến thế để chỉ liên hệ nguồn gốc của chúng tôi. Tuy từ 100 đến 90 triệu như ngày nay nhưng đồng bào tôi vẫn có chảy trong mạch máu một tính cách hồn nhiên, thật thà, phần nào đó đáng yêu,về cơ bản . Cát bụi gió mưa cuộc đời thêm vào tính hay bắt chước, phô trương, chuộng danh hơn thực vv và vv. Mạn phép gọi đó là tính Bờm!
Sau mấy ngàn năm, nói một cách thật biện chứng, dựa vào của cải, chức tước…đã có những thằng Bờm, ông Bờm, đại gia Bờm, ngày nay còn có thầy Bờm và… đồng chí Bờm!
Anh Bờm nguyên gốc, chất phác và hơi bị ngố nên mới tưởng cái quạt mo là một vật gì có giá trị cứu người ta khỏi cơn nóng bức ngột ngạt. Nhưng đã đánh giá cao như thế mà ba bò chín trâu lại không đổi, bè gỗ lim cũng từ chối, để cuối cùng lấy…nắm xôi! Bờm!
Mỗi ngày tôi đọc vài tờ báo. Bữa có tiền thì mua 3 tờ, gặp khi chỉ còn “cái quạt mo” thì ghé sạp báo của người phụ nữ không phải “bè gỗ lim” nói vài câu êm ả khen trời khen đất khen không khí trong lành khen phụ nữ ta nhất thế giới, và thế là…coi báo cọp thoải mái! Xin lỗi các báo, nhưng suy cho cùng chỉ cần vài lời nói ngọt, một cái nhìn êm ả mà được coi bao nhiêu là báo thì đây lại là đổi chiếc quạt mo lấy bè gỗ lim đó! Khôn vặt, Bờm!
Tôi còn biết một chị phụ nữ hàng ngoại. Ngày nọ có người đàn ông hàng nội mang ba bò chín trâu vốn là truyền thống nông nghiệp lúa nước đến liền bị từ chối vì bên nước ấy thịt gì cũng đông lạnh như xác ướp Ai Cập cổ đại bán hà rầm trong cửa hàng. Lại mang một bè gỗ lim tới thì cũng bị chối từ, anh ta liền mang một nắm xôi đầy...bản sắc dân tộc đến ra mắt thì than ôi, chị ấy vo tròn xôi lại liệng cho một cái trúng đầu đau điếng. Hỏi phải làm sao, chị Tây lai cười bảo cái đó là bo bo hợm mình, rất Bờm! Thì thế, cuộc sống đòi sự "ngang giá", biết được điều này là giải được bài toán nhiêu khê rắc rối của cuộc sống!
Người nước tôi có tính hay bắt chước cả những cái lố lăng. Thời còn nhỏ tôi chỉ nghe có các anh Elvis Phương, Jo Marcel hay hát nhạc ngoại nên có nghệ danh như vậy. Còn bây giờ, trong thị trường giải trí, thấy tính sôi đậu lai căng trong ngôn ngữ VN mà chẳng hiểu vì sao lại phải…Tây đến như thế ? Bờm!
Nhưng không chỉ trong hát hò mới vậy, có một cô người mẫu mà báo chí gọi là “Bà Tưng” do cái tính hay phát ngôn rất tưng, một hôm nổi hứng tuyên bố đại ý hạnh phúc không có tiền thì cạp đất mà ăn à? Lời sỗ sàng, ý dung tục ấy vậy mà Sở GD-ĐT một thành phố lớn nọ lấy ngay câu ấy làm …đề thi học sinh giỏi Văn và tự ca là lối ra đề mở! Người ra đề là một “Bà Tửng” bị kỷ luật đã đành nhưng còn cả bộ tư lệnh ngành kia chẳng lẽ mắc tính bờm nặng? Bộp chộp, bờm!
Tôi là một anh Bờm tỉnh nhỏ, có ra vào BV một số lần đáng kể trong hai năm nay nhưng thú thật chưa hề nghe ai nói như thiên hạ nói ở các BV lớn khác. Rằng ở các nơi đó, muốn được việc phải bôi trơn, thậm chí chích thuốc mà không dúi phong bì sẽ bị phóng cho một cái nhảy dựng lên! Lãnh đạo ngành đưa ra giải pháp hay ho (cảm cúm) rằng người bệnh nên giúp BV phát hiện tiêu cực bằng cách mang theo máy ảnh chộp liền những anh áo trắng vòi vĩnh! Hài hước và…bờm!
Bờm vào cả trường học. Một hiệu trưởng trường cấp 3 đổi điểm lấy tình của một nữ sinh, đem cái mặt mo ép lấy năm xôi. Tệ hơn, sau đó thầy bờm biến nữ sinh này thành Tú bà chuyên dẫn gái là học sinh cho “thằng”. Ra tòa, cô bé bị án tù về tội môi giới mại dâm (!?) còn “thầy Bờm” đứng trước tòa kể lể thành tích cống hiến cho sự nghiệp bao nhiêu năm và còn “tháu cáy” đòi tụt quần chứng minh cho Bao Công rằng “bờm nhỏ” không thể làm chuyện ấy! Khiếm nhã thế làm sao tòa cho phép! Cuối cùng thì Bờm xơm vào tù với tội danh khác mà lẽ ra phải là tội phá hại đời con gái, tội phá hoại luân thường đạo lý. Nhưng đồng chí Bờm này chắc có cái để lý sự cùn với con cái, bè bạn về “công cụ gây tội ác” của ta nó đã quá bèo nhưng tòa không cho kiểm tra nên nỗi oan Thị Mầu này chỉ có…vợ đồng chí thằng Bờm biết! Bờm mạt hạng!
Chúng ta vẫn dạy bài ca dao “Thằng Bờm có cái quạt mo…”, đó là Bờm nguyên chất hồn nhiên, không vì “lợi ích nhóm” mà đổi lấy những thứ chỉ nghe là biết lừa đảo. Bờm biết…ngố để mang lại cho mọi người nụ cười “thoải mái trong siinh hoạt” thay vì xốc nổi làm trò cười cho phú ông! Từ nay, tôi tức người viết, xin được là Bờm, thi sĩ Bờm!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét