Cao Thoại Châu
THƯ GỬI NGƯỜI XA XỨ
Bạn hẹn sẽ về thăm nước cũ
Tận mắt nhìn dâu bể giang sơn
Mọi thứ bày ra như trẻ con bán hàng thời thơ ấu
Lá làm tiền mọi thứ y nguyên
Xa xứ tuyết về cho ấm lại
Vớt nước sông lên mà rửa ưu phiền
Sông khi đầy khi vơi khi cạn kiệt
Giống lòng người khi đục khi trong
Sóng đập vào hồn ta như kè đá
Đã bao mùa giờ cũng bám rong rêu
Đêm vẫn nghe tiếng đời róc rách
Có đếm nước đâu mà biết ít hay nhiều
Ta vẫn mang cho mình hồn cố quận
Đường về thăm thẳm gió mang mang
Chiều nhiệt đới dẫu không lạnh lắm
Mà gây gây giá rét trong lòng
Bạn hẹn ghé thăm ta uống rượu
Thì thiếu gì nước mắt quê hương
Ở bến đò có bao người lỡ chuyến
Gióng tai nghe hiu hắt tiếng đàn kìm
Quá lâu rồi chẳng còn ly cốc
Ta vẫn thường rót rượu ra tay
Hai bàn tay có bao nhiêu ngón
Rót bao nhiêu chẳng được một ly đầy!
Đừng hỏi chuyện văn chương thơ phú
Và đừng mang thế sự ra bàn
Những thứ ấy khác chi hàng lậu
Chỉ dành cho những kẻ tay ngang
Dẫn bạn thăm đâu cho phải lẽ
Thăm đường lên trời có thể sẽ vui hơn
Cỏ hoa thắm bốn mùa không thiếu
Chầm chậm nước trôi trong vắt không ngừng!
6-1-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét