Năm 1947 tôi học lớp Đệ Nhị Niên ban Thành Trung ( sau này đổi thành Đệ Lục , sau nữa là lớp 7 ) Ông thầy dạy Quốc Văn tên Nghệ ( hồi đó trường tản cư ở vùng kháng chiến gọi thầy là anh chị , không hiểu chạy vào Thanh Hóa ... cách xưng hô này còn tồn tại bao lâu ? ) . Anh Nghệ rất ái quốc và rất nghệ sĩ , anh ngâm thơ rất hay . Sau đây là bài thơ tôi học ở anh , không nhớ tên tác giả !
Vị nào biết tác giả bài này xin chỉ giùm .
NGƯỜI XƯA
Hôm nay tôi bỗng nhớ người xưa
Mà gió nghìn năm chửa xóa mờ
Dấu vết anh hùng trên đất nước
Lòng tôi như muốn thét lên thơ
Hình như hoa mới đỏ ngang trời
Gương nước hồ Gươm vẫn sáng tươi
Sắc thép triều Lê còn loáng bóng
Muôn nghìn năm nữa vẫn không phai
Đây trăng vàng lạnh của thu xưa
Soi sáng Lam Sơn một bóng mờ
Ghè đá mài gươm ngâm khúc hận
Trông chừng non nước vẽ mưu cơ
Tiếng gió lên như sóng Bạch Đằng
Tôi cười và tự thấy kiêu căng
Ngày xưa những mái đầu sương trắng
Cũng quyết thi gan tiếng lẫy lừng
Đây nơi oanh liệt của sơn hà
Nắng đẹp tô vàng cảnh Đống Đa
Khí phách oai linh còn rộn rực
Chưa màng nghe khúc thái bình ca
Đây những lâu đài lộng lẫy cao
Những hàng cây thẳng lá lao xao
Vàng xanh cũng kể pha mầu máu
Tráng lệ gì hơn mảnh chiến bào
Trong thuở thanh bình của khổ đau
Mắt hờn thường giục mấy giòng châu
Gót giầy xa lạ rung lòng đất
Bao kẻ điêu linh chẳng tiếc đầu
Còn bao nhiêu bóng thoáng đâu đây
Vang dội tim đơn sáng những ngày
Tranh đấu của bao tững nghĩa sĩ
Vì đời tắt thở giữa chua cay
Sự nghiệp ngàn thu chửa thấy về
Giữa đường sa gãy bước chân đi
Âm thầm nhắm mắt trong tăm tối
Ngậm nỗi lầm than khóc kẻ về
Đây thành Hà Hội của ngàn xưa
Dũng sĩ căm gan dưới bóng cờ
Tuẫn tiết để không hàng kẻ địch
Vùi trong hồn nước nắm xương khô
Đây vết chân hùng của kẻ xưa
Mà giông gió mãi vẫn chưa mờ
Hôm nay nheo mắt nhìn thiên hạ
Tràn ngập lòng tôi ngút khói thơ
?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét