Quanh co lắm nẻo đường trần hẹp
Xe với người chen lắm chửi thề
Đan Mạch tiếng văng tai khó chịu
Bùng nhùng xã hội tựa cơn mê
Thi sĩ đời tàn sao thương quá
Ngồi buồn thả khói quạnh quê hương
Trước sau gúc mắc hàng cây cụt
Sông đảo núi vờn nặng thảm thương
Đốt lò hương cũ khói mây un
Chất mãi niềm riêng xếp mãi hờn
Quanh quẩn xó nhà nhìn ma dại
Thương phận con gà nuốt giây thun
C.D.M.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét